Giới thiệu
Bố mẹ tôi đều là giáo viên của một trường cấp hai tại Hải Phòng, ông bà chỉ có mình tôi là đứa con duy nhất nên mong muốn của ông bà là con trai mình phải thành đạt. Tuy nhiên chặng đường khó khăn đầu tiên mà tôi cần phải vượt qua đó là đỗ Đại Học bằng mọi giá. Anh Định, một cựu học sinh của bố mẹ tôi ngày xưa hiện đang làm giảng viên của trường Đại học Hàng Hải đã được mời về bởi anh có chuyên môn về Toán rất cao.
Và bản thân tôi thuộc diện hiền lành và với đôi kính cận, trông tôi đúng dáng học sinh chăm chỉ và ngoan ngoãn. Cuối cùng tôi cũng giải được một bài toán khó, tôi vươn hai tay lên để thả lỏng cơ thể, và quay sang anh Định đang ngồi kế bên nói:
– Cho em giải lao làm vài ván game thư giãn chút nhé anh. Em chỉ chơi ba mươi phút thôi.
Anh Định cũng có vẻ thấy mỏi nên gật đầu đồng ý. Anh đứng lên dặn dò trước khi đi xuống dưới nhà:
– Nửa tiếng thôi đấy, không bố mẹ em lại la anh. Ngồi chơi đi, anh xuống dưới uống chè và hút thuốc một lúc rồi sẽ lên.
– Vâng, em cám ơn.
Tôi bật vi tính lên và yên tâm mở đế chế ra chơi khi anh Định cẩn thận đóng cửa phòng lại. Vừa chơi chưa được ba phút thì cánh cửa phòng mở ra, bố tôi bước vào:
– Lại game hả con? Chơi ít thôi! Sắp thi rồi mà cứ mải mê game là không được đâu. Thi xong chơi thoải mái.
– Con xin phép anh Định rồi mà bố. – Tôi quay lại trả lời. – Đang giải lao, con làm ván cho thư giãn đầu óc.
Bố chắc hiểu và thông cảm nên gật gù vuốt tóc tôi rồi đi ra ngoài đóng cửa lại để cho tôi giải lao một lúc. Chơi chừng mười phút, do bị thua nên tôi tỏ ra bực bội, bỗng khát nước nên tôi đứng dậy xuống dưới nhà để uống. Nhà tôi có ba tầng, tôi ở tầng trên cùng, còn tầng hai được thiết kế bao gồm cả phòng ngủ rồi đến bếp và phòng khách. Bếp và phòng khách thông nhau không xây tường chắn, chỉ có buồng ngủ của bố mẹ là được chắn bởi tường và có cửa. Tầng một là garace khi chỉ để xe máy, xe đạp và ô tô.
Ở nhà mọi người thường đi chân đất bởi sàn nhà bằng gỗ bóng mịn luôn được lau chùi sạch sẽ. Tôi ung dung đi xuống dưới tầng hai nhưng tôi chợt đứng khựng lại bởi nghe thấy tiếng của bố, không biết ông đang nói với mẹ hay là nói với anh Định nữa:
– Để tối đi, chẳng may thằng Kiệt nhìn thấy thì có mà chui đầu xuống đất mà sống.
Câu nói của bố khiến tôi tò mò, bởi chắc mọi người đang làm điều gì đó mờ ám thì mới ngại tôi nhìn thấy chứ. Tôi bám tay vào cầu thang, lần này bước đi của tôi trở nên rón rén hơn để tránh gây tiếng động. Cái đầu tôi bắt đầu thập thò nhìn ra hướng hai chiếc ghế salon đắt tiền ở phòng khách, và tôi phải rụt lại ngay vì không tin vào mắt mình đã nhìn thấy. Đứng trấn tĩnh lại tinh thần vì tim đập quá nhanh, tôi phải nhìn lại lần nữa xem có đúng thế không.
Dưới nhà, ông Hoàng, bố tôi ngồi ở một bên ghế salon ra vẻ đưa mắt về phía màn hình TV, còn chiếc ghế salon bên đối diện cách cái bàn nước là mẹ tôi, bà Thúy và anh Định, hai người đang ngồi… ôm hôn nhau. Sao lại thế được nhỉ? Tôi chẳng hiểu gì hết. Bao nhiêu quy luật của môn Toán và môn vật lý dù khó đến mấy tôi vẫn có thể giải được, nhưng cái quy luật sống này thì chắc tôi chịu. Tôi nhìn và cố gắng tìm một đáp án cho hành động của bố mẹ mà tôi nghĩ mãi vẫn chưa thông. Cái việc mẹ ôm hôn anh Định gọi là ngoại tình đã khiến cho tôi thấy sốc rồi, nhưng tôi còn sốc hơn khi bố ngồi ngay ở đấy… không ghen tuông, không mắng mỏ và thậm chí vô tư nhìn vợ hôn nhau với người khác. Thật là khó hiểu!